ĐỜI QUÊN TA NGỒI NHỚ
Đường xưa đó bụi nhoè trên
lối nhỏ
Có tháng năm khuất lấp một
dòng trôi
Ngọn cỏ nghe giông tố nỉ
non lời
Cao nền thẩm ngàn mây lơ
lững tóc
Mưa đếm gót giọt treo bên
triền dốc
Loang bóng tìm từng sợi
nắng hiu phai
Tắt nghiêng nghiêng hồn
nhẹ khép riêng ai
Đưa phiền muộn cánh vờn
nuông theo gió
Căng buồm nhỏ duổi rong
trời đây đó
Có nụ mềm về đậu khẻ trong
tim
Như tình ai một thuở rót
môi mềm
Đêm trở giấc diụ dàng hong
nước mắt
Xa xôi quá chợt gần trong
gang tất
Thật mõi mềm theo ngọn sóng
úa xô
Lặng tiển đưa như một giấc
sương mờ
Đời thật nhẹ, chiều quên,
ta ngồi nhớ
6/10
CátTưởng