HAI NGÃ ĐỜI
Người đàn ông Pháp độ khoảng
gần ba mươi đang lắng nghe Laura -Diễm. Một phụ nữ Pháp gốc Việt, người
đàn bà mà anh ta đem lòng thương mến và theo đuổi hơn hai năm nay. Hôm nay Diễm
đã hẹn anh ra gặp mặt.
Trong một quán cà phê nhỏ,
nằm yên tĩnh nơi góc đường gần Tour Eiffel. Diễm ngồi đối diện Kelvin. Với
vẻ suy tư, mơ màng, nhìn người bạn trai trước mặt, chầm chậm nói, cũng như đang
nói với chính mình :
‒ Chúng ta không thể tiếp tục
như thế này nữa Kelvin ạ…Hơi ngập ngừng, nàng tiếp :
‒ Cho dù đây là một xã hội
tây phương, nhưng quan niệm và thành kiến của Á đông cũng sẽ khó chấp nhận, và
khi chúng ta không được mọi người chúc mừng thì có lẽ không tốt cho cả hai.
Kelvin, tên người Pháp, hơi cau mày, vẻ khó hiểu :
‒ Ai nói vậy. Ai cấm một người
đàn bà có gia đình không thể có một người bạn trai khác ? Huống chi cuộc hôn
nhân đã tan vỡ ? Người châu Âu không quan trọng về hình thức và bề ngoài như
thành kiến phương Đông ; Ngưng một chút chàng ta tiếp, giọng khẩn khoản, vừa
đưa tay để lên ngực mình chỗ trái tim :
– Tình cảm là nằm ở đây nè,
chứ không nằm trên tờ hôn thú hay ở ý nghĩ của người khác.
Thấy vẻ xúc động và hơi bị
khích động của anh ta, Diễm khẽ lắc đầu, thở dài, mắt nhìn xa xăm không dấu
được vẽ buồn bã, hoang mang. Có lẽ chỉ có riêng nàng hiểu, sự hoang mang đây
không hẳn là vì sợ trở ngại và thành kiến từ bên ngoài mà thật ra là sự không
khẳn định được trong chính lòng mình…