Showing posts with label Sau Bức Tường Rêu 1 2 3 4 5 6 (full). Show all posts
Showing posts with label Sau Bức Tường Rêu 1 2 3 4 5 6 (full). Show all posts

Sunday, June 15, 2014

SAU BỨC TƯỜNG RÊU - Giọt Rêu Xanh

SAU BỨC TƯỜNG RÊU…

Chút nắng chiều còn rơi rớt lại, xa xa phía cuối chân trời những giải mây hồng tiá lững lơ trôi. Mặt biển thật bao la, bát ngát với từng con sóng lượn nhấp nhô đuổi nhau xô dạt vào bờ.
Trên bải cát, hắn ngồi im lìm như một pho tượng, lặng lẽ ngắm hoàng hôn cuả biển và những kỹ niệm lãng đãng trở về trong ký ức…

*****

Phải, làm sao có thể quên bóng dáng cô gái ấy, tà áo trắng như vẫn còn bay bay trong gió, nụ cười hồn nhiên vẫn còn như rộn rã bên tai, với đôi mắt to tròn, đen láy thật ngây thơ, ngơ ngác mà mọi người thường nói là đôi mắt cô ta cũng biết cười. Nghỉ tới đây, Kỳ Minh (tên của hắn) chợt mỉm cười vu vơ một mình, lấy tay hất nhẹ những mảnh vỏ sò, và dỏi mắt nhìn chúng rơi rơi trên mặt nước, như để xua đuổi một cảm xúc nào đó đang trổi dậy trong lòng mà Minh không muốn nhớ lại, vì mỗi khi cái cảm giác này lửng thửng trở về là lòng Minh vẫn còn cảm thấy một cái gì đó thật khó diễn tả, nhưng không dễ chịu chút nào hết !

Nhớ những buổi chiều năm xưa, vâng, những chiều kỹ niệm còn đong đầy hạnh phúc mà tháng năm dù không dừng laị nhưng vẫn không thể làm phôi phai nét đẹp vĩnh hằng này, bởi vì điều ấy không còn nằm trong sự tàn phá của không gian và thời gian, bởi vì điều ấy vượt trên mọi khuôn khổ nào có thể có được trong xã hội loài người, đó là «sức rung cuả tâm hồn»…
Mỗi khi đi làm về, cho dù đã khá mệt mỏi, cho dù bụng đã cồn cào, nhưng chiếc xe đạp cứ tự nhiên lăn bánh theo một sức hút vô hình về hướng nhà Như-Uyển (tên nàng), với cỏi lòng nôn nao, rộn rả, pha lẫn hồi hộp cùng đôi chút âu lo…Nếu nàng có đó, vẫn luôn với dáng ngồi hơi cuối mặt xuống để đọc, hay đang viết, trong căn phòng khách dưới ánh đèn Néon, qua cánh cưả sắt lớn, thường mở một bên, khép một bên. Phiá ngoài là khung cưả rào bằng lưới thưa nên bên ngoài nhìn vào khá rỏ, nhưng bên trong nhìn ra thì không để ý người qua lại làm gì, thì lòng Kỳ Minh sẽ sung sướng lắm, tuy nhiên nếu trong căn phòng, chiếc bàn bureau vắng bóng người, thì…trái tim Minh như chợt hụt xuống, một cảm giác bâng khuâng , buồn bả làm sao đâu, và nếu khi tới, chiếc xe lăn bánh hân hoan bao nhiêu, thì lúc trở về, ôi ! sao mà thất thiểu, rã rời, đạp không muốn nổi nữa !