KINH KIẾN CHÁNH
PHÁP
DUYÊN SINH VÀ CON ĐƯỜNG SINH TỬ
Tôi nghe như thế nầy: Một hôm Phật ở tại Tinh-Xá Kỳ-Hoàn nơi thành La-Duyệt-Kỳ. Trong lúc gần ngọ, Ngài cùng năm trăm Vị Tỳ-Khưu, một ngàn Vị Bồ-Tát và Ưu-Bà-Tắc, bưng đồ cúng dường đi ra ngoài thành La-Duyệt-Kỳ, bỗng gặp một cây đại thọ tên là Cam-Hương, cành lá sum-sê, cây to gốc lớn, hoa trái tươi tốt đỏ hồng, chứa chất một mùi vị thơm ngọt. Dưới gốc cây bằng phẳng. Phật muốn dừng lại đây lót đá mà ngồi. Hàng đệ-tử tùy tùng vâng theo ý Phật, sửa chỗ cho Phật ngồi, rồi ai nấy cũng đều ngồi quanh Ngài.
Trong đám đệ-tử, có một Tỳ-Khưu tên là Kiến-Chánh, người mới nhập đạo tu
hành, nên trong tâm có chỗ nghi hoặc : "Phật thường nói có đời sau, nhưng
từ loài vật cho đến loài người, khi chết rồi chưa từng ai trở lại báo cho biết
việc ấy như thế nào cả?" Nghĩ như vậy nên ông liền đem điều ấy hỏi Phật,
Phật nhân đấy giảng cho các đệ-tử rõ, bằng những điều chứng minh, thí dụ như
sau :