MÙA THU QUA THI NHẠC
Đỗ Bình
Thu là là khoảng thời giao hòa giữa đất trời nên thiên nhiên
biến đổi làm cảnh vật muôn lá đổi màu. Paris trời vào thu nền trời xanh biếc,
dọc hai bên những con đường là những hàng cây đầy lá vàng. Trên cành những
chiếc lá phong vàng mong manh lóng lánh pha màu nắng rất thơ mộng. Tiết thu se
se lạnh, cái ấm áp của mùa hè đã chuyển dần vào mùa đông tuyết phủ, sự nhiệm
màu thiên nhiên là nguồn cảm hứng vô tận của nghệ sĩ. Thơ là nghệ thuât của
lời, nhạc là nghệ thuật của âm thanh. Trong thơ có nhạc và họa, phải chăng thơ
là nghệ thuật của nghệ thuật ? Trong không gian sắc màu, nếu người họa sĩ
nhắm đôi mắt lại vẫn có thể phác họa được những hình ảnh, đường nét, màu sắc
trong đầu và có thể vẽ trên khung vải, trên giấy bồi, nhưng làm sao vẽ được màu
mắt của bức chân dung trên khung vải! Nhà đìêu khắc cũng thế, dù đôi bàn tay
thật khéo léo đến đâu có thể nắn được khuôn mặt nhưng không thể nắn được con
mắt có hồn ! Cũng ở trong trường hợp đó, một nhà văn, một nhạc sĩ khi nhắm
mắt lại cũng chỉ có thể phác họa được cốt truyện, viết được giai điệu, một vài
đoạn nhạc, nhưng để trở hành bài nhạc, cuốn truyện tác giả đều phải ghi lại con
chữ và hình nốt để hoàn thành tác phẩm. Nhưng cũng là cách sử dụng con chữ, đối
với nhà thơ khi nhắm mắt lại là lẽ thường tình để tìm ý nên vẫn có thể hoàn
thành một bài thơ, vì thơ càng suy gẫm, cô đọng mà đầy đủ các chất tố nghệ
thuật để trở thành bài thơ
hay và sâu sắc lại càng khó !