Showing posts with label Chuyện "NÓ" - tiếp theo. Show all posts
Showing posts with label Chuyện "NÓ" - tiếp theo. Show all posts

Saturday, March 18, 2017

VĂN - TNKH

Chuyện « Nó » 
(Ngày xưa còn bé…)
TNKH

(Tiếp theo)


Bị ‘Nhéo’ chân

Ngồi ngoài hiên nắng nhìn cái chân, chổ gần mắc cá, đang sưng vù, vì vết thương bị làm độc nên phải nghỉ học ở nhà. Nó cảm thấy vừa sợ vừa tức cái thằng nhỏ học chung lớp, ngồi trước nó mấy bàn. Nó mới từ mẫu giáo lên lớp Năm chưa bao lâu, ngồi ở dãy bàn học bên phải khoảng giữa, những bạn học trong lớp còn xa lạ, nó chưa biết ai. Hai hôm trước trong giờ thầy hiệu trưởng tên Thạch, lúc đang chăm chú nghe giảng bài bổng nhiên nó thoáng thấy dưới gầm bàn một cái bóng bò gần đến chân, rồi tự nhiên nó nghe ‘đau điếng’ở phía trên gần mắc cá bên trái. Nó cuối nhìn xuống gầm bàn là lúc thằng nhỏ kia đang lồm cồm bò về chổ sau khi "ám toán" bạn ! Vậy mà nó ráng chiụ đau không dám méc thầy. Về nhà cũng im re, không nói với ai, đến khi vết thương bị làm độc, mưng mủ, nó mới dám cho Má biết. Nhìn nét mặt xót xa, lo lắng của Má khi lấy thuốc đỏ, bông gòn, chùi rửa, băng bó săn sóc vết thương, nó cảm thấy yên tâm. Ít khi nào Má la nó điều gì, bởi vì nó rất ngoan và biết mình còn mấy em nhỏ, Má phải lo nên không bao giờ nhõng nhẽo hay vòi vĩnh, và nhất là từ khi sinh ra cho tới lớn, nó luôn èo uột, khó nuôi !
Hôm nay ngồi ngoài hiên nhà trong một buổi trưa yên tĩnh, ngắm nghía chổ bị thương, nó vẫn còn thấy rất ‘tức’ và lấy làm lạ là tại sao tay thằng nhỏ học cùng lớp ấy «độc» quá, và cũng không hiểu tại sao thằng học trò kia chịu khó bò xuống gầm bàn, xuyên qua mấy hàng ghế, chỉ cốt để ‘ngắt’ vào chân nó ? Trong khi nó không có làm gì đụng chạm hết. Nó hiền lành lại rất ngoan và yếu ớt nên các cô, thầy thường lưu tâm. Chẳng lẽ vì vậy mà thằng nhỏ kia ganh, nên mới «ngắt, nhéo» ? Mà hình như trong đời học trò của nó cứ có những ‘món nợ’ đòi bất ngờ rất ‘kỳ lạ’ !
Cái cảm giác đau dường như lúc đó chỉ là phụ, bởi vì có một cảm giác khác mạnh hơn đã lấn át, đó là sự phập phòng lo lắng, và suốt một thời gian, sau lần chân bị làm độc đó, mỗi khi đến lớp là nó nghe một cảm giác buồn bã…Trong tâm hồn non nớt, ngây thơ ấy thì trong lớp học có ‘cái bóng’của một điều gì đó không ‘bình yên’ !