NHỮNG HUYỀN KÝ TÔN GIÁO VỀ THỜI MẠT PHÁP
I. Phật giáo
Triết lý Phật giáo nói đến định luật Thành,
Trụ, Hoại, Không và bốn giai đoạn nầy cứ luân hồi mãi. Như vậy, giai đoạn Hoại,
Không là thời kỳ cuối của chu kỳ thành lập Vũ Trụ, vạn vật.
Muôn vật giữa đời, có thịnh tất có suy, dù cho
đạo pháp của Phật cũng vậy. Nhưng động cơ chánh trong sự suy vong của nền đạo
là do con người chớ không phải do giáo pháp. Như hiện thời có thể nói Tam-tạng
Kinh-điển đầy đủ hơn xưa, nhưng sở dĩ gọi là mạt-pháp, vì con người kém đạo đức,
căn lành, không giữ đúng theo lời dạy của Phật. Cho nên người xưa có câu: “Nhơn
năng hoằng đạo, phi đạo hoằng nhơn”, chính
là ý nầy, “Người hay mở mang cho đạo, không phải đạo mở mang cho người”,
câu nầy chỉ có ý nghĩa phiến diện!
Về đạo Phật, theo thuyết tam thời, thì hiện tại
là thời mạt-pháp; theo thuyết ngũ thời, hiện tại chính nhằm thời đấu tranh. Từ
đây về sau, cứ đúng theo thật tế mà nói, Phật-pháp có ở trong tình trạng tiệm
suy, nếu có vùng dậy cũng chỉ trong giai đoạn tạm thời, hay hoặc chỉ có ảnh
hưởng bên ngoài. Vậy, nhất là hàng Phật-tử, càng nên cố gắng thật học, thật tu,
để duy trì pháp vận, lợi ích thế gian, và phải làm với hết sức của mình.
Theo Kinh Phật thì Đức Thích Ca có tiên tri:
Sau nầy vào thời Mạt pháp sẽ có Đức Phật Di Lặc ra đời, là một vị Phật thứ năm
trong 5 vị Phật. Phật Di Lặc là một vị Bồ Tát(*) sẽ nối tiếp Đức Thích Ca lập ra Hội Long Hoa
để hóa độ chúng sanh. Hết thạnh rồi suy, hết suy lại thạnh, Phật Thích-Ca đã
nhập diệt, Ðức Di-Lặc sẽ kế tiếp giáng sinh, nên chung qui chánh-pháp vẫn là
bất diệt. Từ khi Phật Tích Ca tịch diệt đến nay, theo Kinh Phật, chia ra làm ba
thời ký: Chánh pháp, Tượng Pháp và Mạt Pháp.