Cánh Tình Thiêng
Ngàn cây xõa tóc xưa huyền thoại
Bay về sương gió điệu chơi vơi
Đêm sâu tỉnh giấc hồn hoang dại
Con tim dấu mặt nửa trăng soi.
Nơi cõi tình thiêng hương nến say
Nắng cao
treo mộng biển trăng gầy
Vẽ vào
không gian đôi cánh nhớ
Giữ lại
thời gian xót xa đầy.
Lao đao
tình cuốn vạn mưa mây
Lạc nẻo
sầu lên ngút đường dài
Trăm năm
chẳng hẹn môi cười ấy
Hoang phế
về đây đọng mi cay.
Cát Tưởng