Friday, December 21, 2012

TÌNH THƯƠNG

Sau bao nhiêu lần hỏi thăm đường, quanh co qua bao lối ngổn ngang, cuối cùng tôi đứng trước khuôn viên của một khu bệnh viện dành riêng cho những người bị bệnh tâm thần, tại một vùng ngoại ô Paris.

Nhìn khu nhà với những bờ tường xám cũ kỹ, trên một ngọn đồi nhỏ, tô điểm bởi những khung cửa kính dày có chấn song, khiến cho người ta có một cảm giác nặng nề buồn bã, và nhất là trong tiết trời giá buốt, ảm đạm của mùa đông. Khắp nơi đều phủ tuyết trắng xoá, nền đường và những bậc thang đi lên thật lầy lội trơn trợt. Tôi cứ từng bước dò dẫm để tiến lên, đôi khi trợt chân, và cảm thấy cái cầu thang đã trở nên dài thăm thẳm. Lòng nghe hoang mang, nặng trĩu bởi một nỗi buồn không thể tả !

Nhận lời ủy thác của một người bạn Pháp, đang bệnh nặng, không thể đến thăm người em trai của cô, là người mà theo điạ chỉ được cho, tôi đã tìm đến đây. Tôi chỉ được bạn tôi kể sơ là sau khi cha mẹ qua đời thì hai chị em sống đùm bọc nhau, nhưng sau cái chết của mẹ cô thì cậu em trai lúc ấy khoảng hơn hai mươi, bỗng dưng trở nên trầm uẩn, tâm thần không còn bình thường nữa, không thể tiếp tục đi làm, vì vậy cô Florence (tên bạn tôi) đành phải gởi người em vào bệnh viện để được điều trị và chăm sóc, vì cô phải đi làm xa nên không thể chăm nom cho em mình được. Mỗi năm cứ vào những dịp lễ thì cô đều mua quà và đến thăm em, nhưng Noel năm nay đang bận công tác ở tỉnh và lại lâm bệnh nặng nên Florence đã biên thư nhờ tôi thế cô vào đây thăm cậu Jean Marc (tên người em).

Tôi nhìn kỹ vào tờ giấy ghi điạ chỉ và có tên họ của cậu em, lẩm nhẩm cho nhớ. Khi đã vào bên trong thì không khí có vẻ ấm cúng hơn là nhìn từ bên ngoài. Tầng trệt là phòng ăn và phòng giải trí, rộng rãi và sạch sẽ, rải rát có những người trông thật bình thường ngồi chuyện trò hoặc uống nước đây đó. Chỉ khi để ý hoặc tiếp xúc thì mới thấy họ hơi có một chút gì khan khác qua thái độ, cử chỉ hoặc thần sắc. Thấy tôi bưóc vào, vẻ lơ láo, có vài người tiến tới chào hỏi, nhìn khuôn mặt hơi ngây ngô, hoặc hơi căng thẳng của họ, sau một thoáng rất nhanh cơn sợ bổng biến mất, trong tôi chỉ còn một niềm thương cảm dâng trào. Tôi mạnh dạn chào hỏi lại họ và bắt tay tươi cười với mọi người. Khi thấy nụ cười chân thành của tôi, tất cả đều có vẻ hân hoan, mà trong từng nét mặt ấy tôi cảm nhận được cả một niềm u uẩn, bơ vơ tận cùng, tiềm ẩn sâu trong đáy mắt...!?!

Nhìn theo bảng chỉ dẫn, tôi lên tầng hai bằng thang bộ, vì thang máy chỉ dành cho nhân viên phục vụ của bệnh viện. Tại đây tôi được chứng kiến những mẩu đời, qua từng người, thể hiện qua trạng thái tinh thần của họ, mỗi người dường như không còn để ý đến chung quanh mà họ chỉ miệt mài trong một thế giới nào đó của riêng mình, tôi thầm nghĩ : "một cõi riêng ta" !? Và nơi ấy của tâm thức, họ có còn khổ đau, có lẽ đôi khi quên lãng cuộc đời thực tại, nhưng đôi lúc tiềm thức trỗi dậy thì họ vẫn là nạn nhân của "bể khổ" mênh mông này, vì trước mắt tôi là một cụ bà với khuôn mặt hiền lành, đôi mắt vô ưu như trẻ thơ, vóc người nhỏ, gầy, đang bật khóc nức nở như một đứa bé, không hiểu sao tiếng khóc ấy làm lòng tôi bỗng "nặng". Bà đang được diù đi và dổ dành bởi một cô y tá trẻ. Đằng kia, nơi một băng ghế, có một cậu thanh niên, mặt mũi sáng sủa, cao lớn, trong bộ đồng phục của nhà thương, đang nhìn sửng vào tường, chìm đắm trong cõi của riêng cậu.

Xa xa nơi chiếc bàn đọc sách, một cô gái còn rất trẻ, mặt hơi xanh xao, với mái tóc vàng óng ánh, cặp kính làm tăng thêm vẻ trí thức của khuôn mặt nhỏ khả ái. Cô đang chăm chú đọc một quyển sách, rồi lại lẩm bẩm, rồi hý hoáy ghi chép miệt mài.

Tôi bước vào  văn phòng, một anh y tá tiếp tôi, sau khi hỏi thăm cậu Jean Marc, tôi được bảo ngồi ngoài phòng chờ. Trong lúc chờ đợi tôi lặng lẽ quan sát từng khuôn mặt, sự sinh hoạt của họ, vì đây là lần đầu tiên tôi biết đến một bệnh viện về tâm thần, không thể phủ nhận cảm giác đầu tiên của tôi khi mới bước vào nơi đây là hơi sờ sợ, nhưng khi đã ở cùng họ, bắt tay họ, nhìn họ cười, khóc, trầm lặng, ngẩn ngơ...Trong bốn bức tường, không người thân, không còn được niềm vui ấm áp bên gia đình, khi ngoài kia mọi người đang rộn rịp mua sắm quà bánh, chuẩn bị tiệc tùng cho dịp lễ Giáng Sinh, và bước sang năm mới ! Sao tự dưng lòng tôi bùi ngùi quá, rưng rưng muốn khóc, và chợt nghe lòng mình dấy lên một nỗi đau, vâng lần đầu tôi cũng được biết và học thêm một cảm xúc mạnh mẻ khác của "tình thương", đó là "lòng thương xót" đồng loại!
Đang miên man với những ý tưởng, cảm xúc phức tạp, thì tôi thấy anh y tá lúc nãy đang tiến về phiá tôi cùng với một thanh niên Pháp trẻ, anh giới thiệu :
- Đây là cậu Jean Marc mà cô kiếm
Tôi và J.M bắt tay nhau theo phong tục của người pháp. Sau khi ngỏ lời cảm ơn anh y tá xong tôi tự giới thiệu :
- Tôi là bạn của chị cậu, năm nay vì chị Florence đi làm xa nên nhờ tôi đến đây thăm cậu
Cậu thanh niên có nét mặt khôi ngô, với đôi mắt u uẩn, nhìn tôi không biểu lộ cảm xúc nào cả khi nghe tôi nói. Tôi lôi từ trong túi xách ra một hộp chocolat gói giấy tử tế đưa cho cậu ta tiếp :
- Joyeux Noel
- Merci. - Jean Marc đáp. Vẻ mặt cảm động, nhưng chỉ thoáng qua rồi trở lại vẻ trầm lặng cố hữu
Sau đó tôi mời cậu ta xuống phòng khách để uống nước và trò chuyện. Trong suốt buổi nói chuyện khoảng gần một tiếng đồng hồ, hầu như J.M chỉ ậm ừ trả lời một đôi câu của tôi, còn lại là anh ta chỉ nhìn tôi và lắng nghe, có đôi khi anh ta dường như không nghe tôi nói hoặc không chú ý gì mấy với câu chuyện, nhưng đặc biệt là J.M có vẻ trở về với thực tại khi tôi kể về Florence, chị cậu, thì nét mặt cậu tự nhiên tươi hẳn lên, và tia mắt lộ vẻ trìu mến, ấm áp, thay cho sự dửng dưng, bất động và lạnh lẽo. Điều này cho tôi hiểu chính là tia lửa diụ dàng của tình thương, nó vẫn muôn đời tồn tại trong tâm thức sâu xa của con người, cho dù bị lẩn khuất dưới muôn vàn biến chuyển của trạng thái tâm lý phức tạp. Bình thường hoặc kích động, hoặc bị tổn thương... và nó được khơi dậy từ sâu thẳm của tâm hồn vi tế từ một động lực tương ứng của đối tượng, môi trường, hoàn cảnh trực tiếp hay gián tiếp...Có đôi lúc cậu ta cười hồn nhiên như trẻ thơ, có khi cậu chìm trong một hố thẳm nào đó của ký ức...có lúc tâm trí hoảng loạn, mất định hướng...Nhưng, trước mặt tôi là một người đáng thương, rất chân thật với chính mình giữa hạnh phúc và khổ đau của một kiếp người !

Trên đường về, lòng tôi trĩu nặng, buồn bã và tràn ngập xúc động... Dường như có một chút niềm vui nào đó, như một tia lửa thật nhỏ, đã len lỏi trong tâm tư bàng hoàng của tôi, đó là cái ý nghĩ tôi đã đến cùng họ, chia sẻ với họ trong bốn bức tường cách biệt nơi ấy, dù thật ngắn ngủi, dù họ không hề biết đến sự hiện diện của tôi. Khi mà bên ngoài thế giới đang quên lãng họ, và có lẽ chính họ cũng đang muốn lãng quên thế gian này. Những con người, nạn nhân của cuộc đời, của nghiệp, duyên, của hạnh phúc và khổ đau cùng tận...!!
 
12/2010
Kỹ niệm noel 2009

TNKH

No comments:

Post a Comment

Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ