Friday, April 12, 2013

SAU BỨC TƯỜNG RÊU
(4) 
Từ cái hôm nghe tin Châu đến kiếm và có chở theo một cô bạn, thì lòng Minh vẫn thắc mắc, lẫn thầm ao ước người con gái kia là Uyển, người tình trong mộng của anh. Nhưng lúc này sắp đến ngày 30 tháng tư, cái ngày tang thương của dân miền Nam nói riêng, và của cả dân tộc nói chung, nhưng lại là ngày ăn mừng chiến thắng của những kẻ đang nắm quyền nên họ cũng rất rạo rực hội họp liên miên và nhất là có cái màn kiểm thảo, tức là họp và người này chỉ trích người kia để lấy điểm. Minh luôn luôn bị họ nói là sống cách biệt, không hòa đồng, thái độ thụ động…Anh chỉ cuối đầu im lặng vì khi mình mang thân phận mà họ cho là « con ngụy » tức là con của kẻ thù của chế độ cộng đảng này thì nếu muốn còn có công việc giúp gia đình sống qua ngày thì chỉ có nước cuối đầu im lặng, nếu không sẽ bị họ kết tội phản động và sa thải, hoặc tệ hơn còn có thể bị cho đi cải tạo tư tưởng ! Cái thứ luận điệu « giáo điều xuẩn động » nghe mãi bức nhàm tai, vì chẳng dựa trên một lẽ phải nào cả, chỉ toàn « ăn xuôi, nói ngược », đảo lộn trắng, đen, bịp bợm, gian trá, chúng quen cái lối nói rập khuôn này rồi thì thấy bình thường, nhưng nếu người có lương tâm, và lòng tự trọng, thì thấy kinh sợ lắm. Cái thứ lý luận được nhồi sọ thoát ra từ những con robot mà chất trắng và xám chỉ còn là màu đen thui thủi, và nói như 
«con vẹt», không hiểu mình nói gì !!
Mỗi năm vào cái ngày 30 tháng tư, đối với những « kẻ chiến thắng » là ngày vinh quang của họ, và màu cờ máu, xe tăng Nga, Tàu, đã phất phới và cày nát quê hương hiền hòa của anh, cuả bao người dân lương thiện, nay đã nhà tan cửa nát, kẻ vào tù không có án và không có ngày trở lại, kẻ thành trắng tay, bị hốt lên xe nhà binh đem về « kinh tế mới » . Biết bao nhiêu bạn bè của anh ở trong « cư xá sĩ quan Chí Hoà » đã tự tử vì bị khủng hoảng và không chịu nổi sự hống hách, bạo ngược của cái đám thổ phỉ đeo bảng hiệu « cộng sản chuyên chính » kia ?! Còn bao nhiêu bạn bè đã liều mình lao thân vượt biển để đi tìm tự do, tìm một mảnh đất xa xôi nào đó chưa biết, chỉ để được sống và làm một con người đúng nghiã ! Và bao kẻ đã ra đi để không bao giờ còn trở lại, mà cũng không được bao nhiêu người sống sót để tìm được bến bờ tự do…!!! Đúng ra Minh cũng được bạn bè rủ ra Nha Trang để vượt biên, nhưng vì Ba đã bị đầy ra Bắc, người anh cả thì bị còng tay bắt đi mất tích, chỉ còn Minh là lớn nhất, để đỡ đần cho mẹ, nuôi đám em còn quá nhỏ ! Sáng nay Minh theo giúp mẹ ngồi suốt buổi sáng dọc theo lề đường nối dài từ nhà thờ Đức bà bọc quanh bưu điện hàng mấy cây số để chờ tới phiên được vào gởi qùa thăm nuôi Ba ở ngoài Bắc. Dưới cái nắng gay gắt, ngồi bẹp dưới lề đường, mà thỉng thoảng còn bị một tên cán bộ, đi ngang la hét, nạt nộ, với cây roi da quất tưới sượi vào những thân thể con người vô tội đang ngồi la lết bên vệ đường. Mẹ Minh vì yếu và bị đau chân, nên thỉnh thoảng phải đứng lên, thì cái tên tay sai vô tình người kia nhào tới dơ roi quất liền, Minh thấy kịp, nên che cho mẹ và hứng chịu lằn roi thù hận, vô nhân tính ấy của hắn, làm mọi người chung quanh đều bất nhẩn, đồng lên tiếng phản đối, thấy lòng người phẩn nộ, hắn ta mới thôi cái thói hung tàn vốn đã ăn sâu trong máu huyết từ lâu rồi ! Tuy nhiên cái phản ứng của kẻ « vô thần » có khác, thay vì chột dạ vì sự tàn nhẫn của mình thi hắn lại tự biện minh bằng một tràng moral của « đỉnh cao trí tuệ loài khỉ » ! Sau buổi họp chiều nay, phần buồn bả vì nhớ cảnh hồi sáng, nhớ Ba đang đau yếu chưa biết thế nào nơi rừng thiêng nước độc ngoài Bắc việt ! thương mẹ qúa đổi lao cực, thương đàn em nhỏ dại, và nhìn về một thảm cảnh mịt mờ trước mặt… ! Minh nhớ mình đang đọc lại quyển «Tuổi trẻ băn khoăn», lúc trước anh chưa thấm thiá mấy, nhưng nay đọc lại thì thật quá thấm thiá cái tâm trạng mà tác giả diễn đạt, chẳng những vậy mà Minh thầm nghỉ, sự băn khoăn, khắc khoải ở đây so với tuổi trẻ miền Nam hiện tại thì còn thê thảm hơn nhiều lắm, vì con người đang bị một « bè đảng sắt máu », thờ chủ nghiã gọi là « cộng sản quốc tế » để biến con người thành « con vật », không có quyền tự do ăn nói, không được suy nghỉ khác những gì « bác và đảng » cho phép, bị bóp hầu, bóp họng chỉ để còn biết quơ quào cho lấp cái dạ dày luôn trống rỗng, và lao dịch liên miên, để từ cái nghèo đói, bần cùng thì sẽ sinh ra đạo tặc, như chủ trương đường lối của «bác và đảng» từng áp dụng thành công để ma mỵ và cai trị dân miền Bắc, còn kẹt lại sao cuộc di tản 1954 !! Nghỉ ngợi lan man, Minh đã đi ngang đường nguyễn thiện Thuật, sực nhớ tới Châu, như có một động lự, anh rẽ vào nhà Châu. Thấy cửa rào không khoá, anh đẩy cửa bước vào. Gia đình Châu được chế độ liệt vào thành phần « tiểu tư sản », ba Châu cũng bị bắt đi «cải tạo», chút tài sản vốn liếng bao năm cũng bi kiểm kê và tịch thâu vào túi tham không đáy của bè đảng « chuyên chính bốc hốt vô sản », để bọn chúng nay thành hơn vua chúa, đế vương. Vì dễ quá« được là vua thua là giặc », độc tài, độc đảng, tha hồ mà cướp bóc công khai của toàn dân, chúng là chủ nhân, dân là nô lệ và bị mang đủ thứ bản án do chúng tự biên, tự diễn ! Minh thấy nhà vắng vẻ nên lên tiếng : 
- Có ai ở nhà không ? -- Con chó mực nghe tiếng người bèn sủa vang, quẩy đuôi chạy ra, nhận ra Minh là người quen nên cúp đuôi chạy đến chân. Vừa lúc mẹ của châu mới đi đâu về, bà niềm nở mời Minh vào nhà ngồi chơi, và vào kiếm Châu :
 - Chắc nó đang tắm rửa chi đó, cháu đợi chút nghe 
 - Dạ được, thưa bác  
Ngồi một mình trong khu vườn nhỏ, có vài cây ăn trái trồng xung quanh, anh thấy lòng mình dịu lại phần nào, và cũng đang suy nghỉ để tìm hiểu về điều anh đã thắc mắc suốt tuần qua… Châu đã ra tới nơi, đúng như lời đoán của mẹ cô, mái tóc ngang vai còn sũng ướt, nhưng nụ cười vốn thường rất tươi của cô, sao hôm nay thoáng đượm vẻ buồn, bằng trực cảm Minh thấy có gì hình như không bình thường, nhưng vẫn giữ im lặng. Bắt chiếc ghế mây nhỏ ngồi cạnh Minh, Châu nói trước : 
 - Tuần qua Châu có tới nhà bạn, nhưng không gặp 
 - Ờ, bửa đó theo thằng bạn ra phố dớt một ít sách bị tui nó « đánh văn hoá » nên đổ núi ra đường, báo hiệu sự diệt vong cũa nền tảng văn hoá, đạo đức của việt Nam đó, thật buồn cho dân tộc mình quá. À nghe má mình nói Châu có chở theo một cô bạn, là ai vậy? Minh làm tỉnh hỏi liều, mà cũng hơi run… Châu thì vô tư không được biết về tình cảm của Minh với Uyển, nên cô trả lời rất tự nhiên : 
 - Như Uyển đó mà, Minh còn nhớ không, bạn thân của Châu, và hôm sinh nhật hình như ngồi gần Minh thì phải. Ui cha, câu nói này, Châu đâu có tưởng tượng được nó có một tác động rất lớn trong lòng Minh. Anh ngồi im lìm để lấy lại thăng bằng của nội tâm. Tại sao cái tình cảm êm đềm này lại có một sự trân trọng như vậy với người tuổi trẻ như Minh trong thời buổi đảo điên hiện tại của đất nước ? Chính vì tuổi trẻ bị bỏ rơi, nếu không nói là không còn gì hết, như kẻ mù lần mò trong đường hầm tăm tối, giăng mắc đầy cạm bẩy và chông gai ! Chưa biết những « cái mũ cối » của chế độ bạo tàn, đa hình, đa dạng này sẽ chụp lên đầu mình vào một đêm bất ngờ nào, và dẫn đi biệt tích như cây cỏ bên đưòng !! Và con người chỉ còn sống bám víu vào những tình thương hay nói xa hơn một chút là khao khát sự chân thật của tình người còn tìm thấy được quanh mình ! 
 - Thế à, Minh nhớ lại rồi, nhưng chưa có dịp được làm quen với Uyển.
 - Nói chung là xã hội của mình đang ly loạn hơn bao giờ hết phải không, nhất là thân phận người phụ nữ. Tụi mình đứa nào cũng có những hoàn cảnh khổ, và đất nước thì không còn nền tảng, luật lệ gì nữa hết, họ muốn làm gì thì làm, Uyển là cháu của một sỹ quan cao cấp binh chủng nhảy dù, đã chết cùng bộ tham mưu trước ngày mất nước, và cũng đang bị một tên công an bám riết, phải khó khăn lắm mới chưa bị nó tịch biên nhà cưả. Nói tới đây Châu thở dài ngao ngán.
 - Minh im lặng chia sẽ nổi đau này cho chính mình và cho các bạn. Chợt Châu giọng chùng buồn, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng mông lung :
 - Chắc Châu sắp lấy chồng rồi, giọng cô dững dưng hơn bao giờ
 - Tại sao ? Quả là một tin bất ngờ cho Minh, vì Châu mới 19 tuổi, và chưa từng bao giờ nghe cô nói gì về chuyện tình cảm với ai cả, cô vẫn nuôi mộng là sẽ học thành tài, và có thể thì sau này sẽ theo về ngành xã hội để giúp cho mọi người, chứ không nghỉ đến chuyện lập gia đình sớm, vậy mà sao bây giờ lại thế này ? Minh thật buồn và hoang mang - Như đoán được bạn mình nghĩ gì, Châu tiếp :
- Vì gia đình muốn Châu được yên thân, giữa thời buổi loạn lạc này, thà lấy một người không thương nhưng cũng là người mình, còn hơn để tụi cộng sản nó ép bức mà không kêu cầu gì với ai được hết.
 - Minh nghe nói những cán bộ đảng viên là do đảng chỉ định lấy nhau, như robot lấy robot vậy đó, không cần tình cảm, mà đối với quan niệm của chúng nó là đàn ông, đàn bà chỉ cần kết hợp vì nhu cầu thể xác như định luật thiên nhiên, để ổn định sinh lý mà yên tâm phục vụ cho đảng mà thôi. Tên nào càng cao cấp thì đảng sẽ chỉ định những người đàn bà «hộ lý » cũng cùng trình độ, cho dễ hoạt động, và trên danh nghiã gọi là vợ chồng, nhưng bên trong thì gã đàn ông là chủ nhân và người đàn bà chỉ là cung ứng mọi nhu cầu, chủ yếu là để phục vụ đắc lực cho chế độ ! Thật là phản quy luật của tạo hoá, vì đã là con người thì ai cũng có trái tim, linh hồn và sự yêu thương, không ai có thể giết chết được những điều này trong một sinh linh của thượng đế đã tạo thành, cho dù cái « đảng quái thai » muốn phủ nhận và chống lại đấng tạo hoá đi nữa, thì một giờ phút nào dù cho có muộn màng, chúng vẫn phải nhìn ra được sự thật bất biến này. 
(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment

Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ