ẢO TƯỞNG LỚN
Sogyal Rinpoche
Sự ra đời của một người cũng là sự ra đời nỗi khổ của y.
Càng già con người càng ngớ ngẩn vì nỗi lo sợ cái chết không thể tránh càng
thêm mảnh liệt. Thực cay đắng làm sao ! Y sống để đuổi theo những gì luôn
luôn ở ngoài tầm tay. Lòng khao khát sống còn trong tương lai làm cho y không
thể sống trong hiện tại.
(Lời Trang Tử).
Sau khi thầy tôi chết tôi được
gần gũi Dujom Rinpoche, một trong những thiền sư mật giáo và Du già sư vĩ đại
nhất của thời cận đại. Một ngày khi thầy đang lái xe xuyên nước Pháp cùng với
vợ thầy ngắm cảnh miền quê. Họ đi ngang qua một khu nghĩa trang dài vừa mới sơn
quét và trang trí hoa tươi. Bà vợ thầy nói :
‒ Rinpoche ngài hảy xem mọi thứ ở
tây phương thật ngăn nắp và sạch sẽ đến thế ngay cả nơi người ta để thây người
chết cũng sạch không tì vết. Còn ở Đông phương mình ngay nhà người ta ở cũng
không đâu sạch bằng ở đây.
Thầy nói :
‒ Ồ ! đúng thế ; đây
quả thật là một xứ văn minh. Họ có những ngôi nhà đẹp đến thế cho xác chết.
Nhưng bà không để ý sao ? Họ cũng có những ngôi nhà tuyệt diệu cho những
xác sống nữa chứ.
Mỗi khi nhớ lại câu chuyện ấy,
tôi không khỏi nghĩ rằng cuộc đời thật trống rỗng vô vị làm sao khi nó được căn
cứ vào một niềm tin sai lạc về trường cữu và tương tục, khi sống kiểu ấy thì
chúng ta đã vô tình tự biến thành những cái xác sống, như thầy Dujom Rinpoche
đã nói.
Nhưng đấy là kiểu sống của phần
đông chúng ta ; chúng ta sống theo một kế hoạch đã định. Nhỏ thì được giáo
dục. Lớn lên kiếm việc làm, rồi gặp một người nào đó, rồi kết hôn, rồi có con
cái. Chúng ta mua một cái nhà, rán làm ăn cho trúng mánh, mơ ước có một ngôi
nhà ở miền quê hoặc thêm được một chiết xe hơi. Vào dịp nghĩ thì đi du lịch xa
cùng với bạn bè. Chúng ta dự định kế hoạch cho lúc về hưu. Những vấn đề trọng
đại nhất mà một vài người trong chúng ta từng gặp phải chỉ là : Không biết
nên đi chơi đâu vào kỳ nghĩ tới, hoặc nên mời ai vào dịp lễ Giáng sinh. Cuộc
đời ta thật đơn điệu, tầm thường, lặp đi lặp lại ; ta phí cả một đời chỉ
để theo những chuyện nhỏ nhen, bởi vì dường như ta không biết có cái gì hơn
thế.
Nhịp điệu đời sống chúng ta rộn
ràng tới nỗi ta không có thì giờ nghĩ đến cái chết. Ta ém nhẹm những nỗi sợ hải
thầm kín của chúng ta về vô thường bằng cách bao vây quanh mình thêm nhiều đồ
đạc, của cải, tiện nghi, chỉ để tự thấy mình biến thành tên nô lệ cho chúng.
Mọi thời giờ và năng lực của ta đều kiệt quệ chỉ vì phải bảo trì những thứ ấy.
Chẳng bao lâu mục đích duy nhất của ta trên đời hóa ra chỉ là giữ cho mọi thứ
ta sở hữu càng được bảo đảm an ninh càng tốt. Khi có biến chuyển gì xảy đến ta
tìm cách để đối phó mau lẹ nhất, một giải pháp hiệu nghiệm tạm thời. Cứ thế đời
ta tiếp tục trôi dạt cho đến khi một cơn trọng bệnh hay tai nạn nào đó lay ta ra khỏi cơn mê.
Cũng không hẳn là ta dành nhiều
thì giờ hay suy nghĩ cho cuộc đời này. Hãy nghĩ đến những người đã làm việc bao
nhiêu năm rồi đến lúc phải hồi hưu, đa số không biết mình phải làm gì cho hết
thời giờ trống trải vì họ càng ngày càng già và tiến gần cái chết. Mặc dù ta
luôn luôn hô hào phải thực tế. Thực tế ở Tây phương có nghĩa là thiển cận một
cách vô minh và thường ích kỷ. Sự tập trung thiển cận của chúng ta vào đời này
và chỉ đời này mà thôi, chính là một ảo tưởng lớn, nguồn gốc của nền duy vật
đen tối và phá hoại của thế giới ngày nay. Không ai bàn tới sự chết và đời sau
vì người ta có thói tin rằng chuyện ấy chỉ làm đình trệ cái gọi là « sự
tiến bộ » của ta trên thế giới.
Nhưng nếu ước muốn sâu xa nhất
của chúng ta là sống và tiếp tục sống thì tại sao ta lại quả quyết một cách mù
quáng rằng chết là hết chứ ? Nếu quả thật chúng ta có óc thực nghiệm như
ta tuyên bố, thì tại sao ta không khởi sự tự đặt câu hỏi cho mình một cách
nghiêm chỉnh : « Tương lai thực sự của ta nằm ở đâu ?». Chung
quy chẳng có mấy ai sống lâu trên trăm tuổi. Và sau thời gian đó là cả một thời
gian vô tận trải dài, không được giải thích…
(Bài sưu tầm)
No comments:
Post a Comment
Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ