MANH ÁO DA NGƯỜI
Tôi chẳng thấy mình đi hay ở lại
Như núi cao mây phủ sắc thật hư
Tôi vẫn thấy mùa đi qua"bốn ngày"
Ngày trong tôi phải chăng không ngày thật
Người vẫn tự ngắm mình qua chiếc bóng
Bóng chập chờn chẳng nhạt, chẳng phai
Được ngủ yên trong bóng hình hài
Hồn sẽ mãi hồn nhiên, non trẻ
Sao thơ thẩn muôn đời đẹp thế
Sao nhạc vẫn muôn thuở du dương
Có trong ai nhịp đập bất thường
Trên ngôn ngữ nở hoa hạnh phúc
Tôi đã đến từ "chân không" vũ trụ
Khoác trên thân "manh áo nhuộm" tàn phai
Manh "áo da" nhiều màu lạ lắm thay
Ai thấu hiểu anh và tôi "khác tiếng" !
Ngày ta, vẫn nằm trong "ngày miên viễn"
Thổi mong manh tay hứng cánh phù du
Chúc cho nhau những hạnh phước thiên thu
Niềm sợ hải quẩn quanh tìm nơi trú !
Như núi cao mây phủ sắc thật hư
Tôi vẫn thấy mùa đi qua"bốn ngày"
Ngày trong tôi phải chăng không ngày thật
Người vẫn tự ngắm mình qua chiếc bóng
Bóng chập chờn chẳng nhạt, chẳng phai
Được ngủ yên trong bóng hình hài
Hồn sẽ mãi hồn nhiên, non trẻ
Sao thơ thẩn muôn đời đẹp thế
Sao nhạc vẫn muôn thuở du dương
Có trong ai nhịp đập bất thường
Trên ngôn ngữ nở hoa hạnh phúc
Tôi đã đến từ "chân không" vũ trụ
Khoác trên thân "manh áo nhuộm" tàn phai
Manh "áo da" nhiều màu lạ lắm thay
Ai thấu hiểu anh và tôi "khác tiếng" !
Ngày ta, vẫn nằm trong "ngày miên viễn"
Thổi mong manh tay hứng cánh phù du
Chúc cho nhau những hạnh phước thiên thu
Niềm sợ hải quẩn quanh tìm nơi trú !
CátTưởng
No comments:
Post a Comment
Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ