PHỨC CẢM
Hiền đã ở nhà bạn mấy ngày rồi, vì muốn tránh mặt Trung chồng cô. Suốt mấy
ngày nay điện thọai cầm tay cứ tha hồ mà réo liên tục, nhưng hình như
trong lòng Hiền đang xảy ra sự mâu thuẩn. Một nửa dường như mong chờ, một nửa
lại sợ phải nghe ! Có khi cầm lên rồi lại tần ngần bỏ xuống, mặc dầu có vẻ
vô cùng bức rức. Từ buổi sáng thức dậy là cô đã bồn chồn, thẩn thờ… Cũng dễ
hiểu, bởi vì Hiền lo lắng và nhớ bé Quyên. Lúc vội vã ra đi, H rất muốn đem con
bé theo nhưng không cách nào được, vì Trung sẽ không bao giờ để Hiền đem con
đi. Anh ta rất cưng bé Quyên, hơn nữa, anh thừa hiểu là ngày nào đứa trẻ còn
trong tay mình thì cho dù giữa hai vợ chồng có sứt mẻ trầm trọng đến đâu chăng
nữa thì Hiền cũng không thể bỏ con, và dĩ nhiên không thể rời khỏi anh ta được.
Như vẫn thường xảy ra trước đây.
Trong căn phòng khách nhỏ, ấm cúng, vào một buổi chiều mùa xuân. Linh ngồi
đối diện và chăm chú lắng nghe bạn, Hiền với giọng trầm buồn đang kể lại những
diễn biến, nguyên nhân vì sao cô đã phải trốn chạy khỏi cái hạnh phúc ao tù đã
giam giữ mình hơn mười năm qua… Linh đã đi từ ngạc nhiên này qua ngỡ ngàng
khác… Không ngờ là đời sống gia đình của bạn, mà trước đây có một số người cho
là đẹp đôi, lý tưởng và tràn đầy hạnh phúc, lại chỉ tràn ngập oan trái, khổ lụy
như vậy…