Ơi, đồng đất quê ta
Mới
hay trời đất bao la
Nuôi
ta khôn lớn thành hoa, thành người
Giữa
nghìn mưa móc sinh sôi
Giữa
muôn lá thắm thảnh thơi ta nằm
Mẹ
cha vào cuộc trăm năm
Ru
con gieo những hạt mầm ca dao
Bây
giờ nhành lá vươn cao
Hai
bên sân rợp lối vào nhà nhau
Đàm Như
Thanh xuân
Trông
lên nghìn nẻo thiên hà
Bởi
em thánh nữ, bởi ta phàm trần
Thôi
về, nhặt bụi thanh xuân
Ngọc
tan thành nước mấy lần bùn nhơ
Ở
đây chiều rét, không mùa
Vào
ra sớm vắng, buồn trưa, mưa chiều
Ở
đây, trời vẫn trong veo
Hình
như gió nói những điều thiêng liêng
Đàm Như
Tây Sương ký
Từ
đêm chuốc rượu khêu đèn
Tiễn
chàng Quân Thụy vừa quen chốn này
Lệ
mừng gửi mái hiên mây
Cung
thương lỗi nhịp chùng dây hững hờ
Chuốt
hồng, tô lục, so tơ
Ấy
ai phong kín mấy tờ thư yêu
Trông
theo nghìn dặm lam chiều
Ơi
hồn cố quốc chim kêu nhớ nhà
Từ
Oanh về lại thôn xa
Liễu
dương một trận phong ba bời bời
Đàm Như
Thầm thì với Nguyễn Du
Đã
đành, ngoài nội phơi sương
Kiều
ơi, vực nước Tiền Đường nông, sâu
Mỗi
lời kinh, một rướm đau
Ba
trăm năm ấy, mai sau còn gì
Thôi
về, gặp lại tiên tri
Mới
hay, quán chật, tà huy, trông chiều
Bao
giờ cổ mộ xanh rêu
Tay
không, mười nhánh dây leo tội tình
Đàm Như
Buồn
Khi
không người bỏ ta về
Buồn
ra sông lớn, chiều nghe nước ròng
Buồn
đâu ở tận thinh không
Cơn
mê sũng ướt đầy đồng mưa rơi
Buồn
hiu hắt gửi trăm nơi
Thân
sao hạt bụi tăm hơi dặm dài
Buồn
đâu rụng xuống hai vai
Ấy
ai còn ngóng thương hoài nghìn năm
Nước
nghiêng về phía đồng bằng
Nặng
đôi quang gánh nhọc nhằn, em ơi
Buồn
theo con nước xuôi xuôi
Long
hong tóc rối bời bời xót xa
Đàm Như
Về Tây nguyên
Mai ta bỏ phố, lên rừng
Về Tây Nguyên nhắp vài lưng rượu cần
Quên đời mệt mã, vong thân
Nghìn con sông rộng, trầm luân bãi bờ
Làm con vượn cổ đong đưa
Dưới thung đã thóang hương mùa trầm bay
Làm con chim lạc xa bầy
Chiều lên, khói ngất thang mây giữa trời
Hỏi người đập đá nung vôi
Điều răn nào dạy những lời từ bi?
Ta xin một sớm yêu vì
Gửi hồn nương náu xanh rì cỏ hoa.
Đàm Như
Tội tình
Tội tình ai dưới hiên mưa
Lênh đênh qua bến phà trưa, sông Tiền
Khi về mùa lũ đương lên
Nhà ta trôi tít tắp trên gò bồi
Tội tình hạt lúa chưa phơi
Khi không thèm cái nắng nôi nhọc nhằn
Lời ru mẹ bọc trong khăn
Nuôi con ấm áp mỗi lần gió giông
Bây giờ cỏ lấp bên sông
Trắng phau một dải, quê chồng đìu hiu
Tội tình em lúc đương yêu
Dây leo hạnh phúc, thiếu điều xót xa!
Đàm Như
Đêm ở Tràng An
Ta
thường nghỉ lại Phùng Khoang
Mỗi
khi ra Bắc, thăm làng, thăm quê
Phố
nhà, đồng bãi, chân đê
Cửa
ô, quán xá, người xe dập dìu
Nhìn
qua Tô Lịch buồn hiu
Mấy
trăm năm trước, một triều vua tôi
Trống
chiêng giục giã liên hồi
Đợi
người cung kiếm hay người đưa thư?
*
Nay
đà mấy chục năm dư
Thoắt
trông chênh chếch rừng thu phong đầy
Hỏi
người huyền hoặc trong mây
Bóng
gương lan quế còn bay trên lầu
Ngồi
nghe quan họ giờ lâu
Mái
ngoài văn miếu, áo chầu lạnh tanh
*
Tràng
An ngày ấy như tranh
Những con phố cổ Hà thành xa xưa
Nhiều
hôm, đi sớm, về trưa
Để
xem trời nắng, trời mưa thế nào
Hay
mình còn nặng chiêm bao
Những
hồn thu thảo, những đào nương ca?
Đàm Như
Ghé thăm Kinh Bắc
Chốn
này – ngày trước – nương dâu
Gió
mùa đông bắc về mau trong cành
Hỏi
người rặng liễu kia xanh
Vẫn
còn in những bóng hình hồng nhan?
*
Ơi
người Kinh Bắc đa mang
Trong
vuông áo mỏng cơ hàn xửa xưa
Đầm
đầm ngọn cỏ sương mưa
Những
tro than lạnh mấy bờ lau xa?
*
Trách
người, lại gẫm thân ta
Ừ thôi, trong cõi ta bà nhiễu nhương
Giữ
gìn, đừng để phai hương
Dẫu
ngày son nhạt, bước đường xa quê
Đàm Như
Lễ xa lễ gần
Ước
gì mùa vẫn xôn xao
Đất
thơm như một thuở nào bình yên
Vào
vườn hái quả đào tiên
Để
làm của lễ thiêng liêng đầu mùa
Đợi
nhau ngoài bậc hiên thưa
Khánh
vàng reo giữa bụi mưa ngang đầu
Đêm
rồi rụng một tàu cau
Nhà
ai vẳng tiếng kinh cầu buồn hiu
Nghĩ
mình hạt lệ sương gieo
Cơn
mê, quãng vắng, chợ chiều, đường xa
Bao
giờ cho hết can qua
Là
khi bóng nước mưa nhòa cuối sông
Những
chiều buồn bã thinh không
Em
đi khói ngất vời trông quê nhà
Bao
giờ mở hội, tôi qua
Lễ
xa bên ấy bằng ba lễ gần
Đàm Như