Trưa lên đồi Thiên An
Đường
lên, lên đỉnh Thiên An
Dốc
trưa cô tịch, đầy ngàn quạnh không
Giữa
trời giữa đất mênh mông
Giữa
thiêng liêng, giũ bụi hồng nhẹ tênh
Ai
về dưới phố lênh đênh
Có
mang theo nỗi gập ghềnh, đắng cay
Ta
thầm gửi chút hương bay
Tiễn
nhau, khói nhạt non đầy tiếng ve
Ơi
người đan sĩ trong kia
Xanh
xanh rừng lục nghìn khuya dặm dài
Ta còn nặng nợ hai vai
Còn u mê với trần ai nhọc nhằn
Người về đỉnh dốc Thiên An
Ngựa ta dong ruổi mấy ngàn phương xa
Cách nhau một dải quan hà
Người vô kinh kệ, ta đà vó câu
Mái ngoài dặm liễu canh thâu
Gió rung bờm ngựa, vai cầu bặt tăm
Gửi người nặng gánh trân cam
Mai, ta theo gió về Nam một mình
Đợi người trăm chuyến phiêu linh
Để nghe thấu suốt lời kinh nguyện cầu
Đàm
Như