Friday, December 14, 2012

HẠNH PHÚC



Cuộc đời thật ngắn qúa, vâng ngắn quá…Khi mà hạnh phúc đứng cạnh ta, choáng ngợp trái tim ta… Ôi ! sao mình thật bé nhỏ, nghèo nàn  trước chiếc áo lộng lẩy, muôn màu, tuyệt sắc của chân dung hạnh phúc ! Và thoắt nhanh … Khi đôi tay ta trở nên vụng về, yếu ớt,  chới với đuổi theo…Đôi cánh hạnh phúc chợt vút bay cao, mỗi lúc một xa, xa hút dấu… Cho đôi chân qụy ngã, chậm chạp lê từng bước mòn, nghe đường bổng than van, sỏi đá ngậm ngùi, nghe đời thoắt ru đưa cỏ lá thì thào, như đang thầm hối tiếc cho người, hay cho ta, vừa vuột mất "một cái gì đó", dù biết là vô giá, nhưng không thể giữ được, « hạnh phúc » ơi !
 
Và hắn trở về ngồi lặng lẽ, bất động, lắng nghe nhịp đập của trái tim, ngoài kia màn đêm đang từ từ phủ khắp không gian im vắng. Tất cả mọi vật chung quanh dường như trở nên thừa thải, vướng viú, hắn cố lắng nghe chính mình, thầm nghỉ rằng lòng sẽ đau ghê lắm, nhưng thật lạ lùng, sao chỉ nghe trong hồn mình một sự trống rỗng, im lặng đến tận cùng… như một cánh đồng sau cơn giông tố, như một thửa ruộng bỏ  hoang không người chăm sóc, nằm đó phơi mình cùng tuế nguyệt. Hắn thử tìm xem "nổi đau" đang khuất lấp nơi đâu trong những ngóc ngách của tâm hồn, vì không thể tin rằng sau khi đánh mất cái hạnh phúc mà hắn trân quý như chính sự sống của mình mà lại không bị khổ sở, điêu đứng ! Nhưng sau những giờ phút cố gắng tìm tòi, mệt mỏi, vâng chỉ còn lại sự mệt đuối vì tận dụng năng lực của trí nghỉ để tìm kiếm một « ảo tưởng » ?!
 
Hắn chợt nhìn ra một khiá cạnh khác mà từ bấy lâu nay đã quan niệm về hạnh phúc, thật ra chỉ là "chân dung hạnh phúc", tùy theo quan niệm của mỗi cá nhân, vì hạnh phúc thật ra không có hình dáng hay một quy ước nào rõ rệt...Rỏ ràng hắn vừa đánh mất điều mà bấy lâu hắn bám vào và tưởng là niềm vui sướng nhất, là tất cả của cuộc đời mình, nhưng sau khi vuột mất rồi, thì bây giờ lại phải mệt mỏi đi tìm "nó" để chính danh, để cảm thấy mình đau khổ...Nhưng lại không cách nào tìm ra dấu tích ?!
Thầm nhủ lòng, thôi có lẽ tại vì quá mệt mỏi nên trí óc trở nên mụ mẫm chăng, có lẽ sau khi ngủ một giấc khoẻ khoắn thì tất cả sẽ trở lại bình thường.  Công việc, đời sống thường nhật, bạn bè vẫn đó, chỉ là không còn "chiếc bóng hạnh phúc", mọi thói quen dường như trở nên hụt hẩng, trống vắng, vì đã thiếu « một thói quen » trước đây !

Có những giờ phút hắn nhìn chăm chăm vào một bức ảnh, hay một đồ vật gì đó, kỷ niệm của những tháng ngày qua, để mong tìm lại những cảm giác xôn xao… đôi khi là bồng bột, sôi nổi, ray rứt, là hy vọng hay thất vọng, nồng nàn hay xót xa của hôm nao, rồi chợt nghe lòng mình chìm vào « cơn mê », trôi lênh đênh trong giấc ảo mộng dĩ vãng…Những giờ phút ấy hắn không còn hiện hữu, dù đang sống trong thực tại, ngược lại hắn đang cảm thấy mình sống như thật trong một ảo giác không tên ! Phải chăng thi vị của đời người là được nhìn mình, đôi khi qua chiếc bóng của chính mình, hạnh phúc hay khổ đau qua chiếc bóng của thời gian. Và như một cánh chim, tự nép mình ẩn trú, trước những cơn giông tố của thiên nhiên. Rồi tất cả sẽ trôi qua.
Chiều nay một mình thả bộ dọc bờ sông Seine, qua những con đường nhỏ với hai hàng cây phủ lá đứng nghiêng nghiêng, như thầm soi bóng, thầm lặng trong thanh vắng và nên thơ. Ngọn gió mang hơi mát của giòng sông, nhè nhẹ hiu hiu thổi từ muôn phiá, làm tung mái tóc bềnh bồng, rũ lưa thưa trên vầng trán, mà người ấy thường gọi là "những sợi suy tư". Xa xa là đỉnh tháp Eiffel, cùng chỏm vòng cung của Notre dame de Paris...muôn thuở.

Hít một hơi dài, hắn cảm nhận được sự bình yên, thư thái sau bao tháng ngày đối diện với chính mình. Khẻ liệng một hòn sỏi nhỏ xuống dòng sông, nhìn sâu vào gợn sóng lăn tăn, loang nhanh...Một khuôn mặt chợt hiện ra, vẫn đôi mắt ôm cả trời cao thẩm, vẫn ánh nhìn lơ đãng với cuộc đời...Vẫn là vẻ trẻ thơ của một tâm hồn luôn sống trong những sắc cầu vòng ở phiá bên kia của dòng sống !


TNKH


No comments:

Post a Comment

Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ