Monday, February 4, 2013

"Be not afraid: Justice Thomas on courage and civic principles"
“ Đừng sợ hãi “
  Thẩm Phán Thomas bàn về lòng can đảm và những nguyên tắc đạo đức công dân.
by
Justice Clarence Thomas
The Washington Times
16 February 2001
Thời báo Washington
Số ra ngày 16 tháng 2 năm 2001


Editor's note: The following is excerpted from the speech given by Supreme Court Justice Clarence Thomas on Tuesday, 6 February 2001 at the American Enterprise Institute annual dinner at which he received the Francis Boyer Award. 

      Lời Tòa soạn:  Bài văn sau đây được trích từ diễn văn của  Clarence Thomas, Thẩm Phán Tòa Án Tối Cao, đọc ngày thứ Ba mùng 6 tháng 2 năm 2001 trong bữa dạ tiệc hàng năm tại  Học viện American Enterprice , nơi ông nhận lãnh giải thưởng Francis Boyer. 

     Alexander Hamilton wrote in Federalist 78, "It would require an uncommon portion of fortitude in the judges to do their duty as faithful guardians of the Constitution where legislative invasion of it have been instigated by the major voice of the community." This point is rarely stressed. The trait that Hamilton singles out, fortitude, is fundamental to my philosophy of life both as a judge and, more fundamentally, as a citizen of this great nation... 

    Alexander Hamilton đã viết trong tờ Federalist 78 “ Các quan tòa bị đòi hỏi một sức chịu đựng dành cho một số phận khác thường khi thi hành công việc, cái công việc của  những kẻ đáng tin cậy đang bảo vệ Hiến Pháp , ở nơi mà sự lấn quyền phía lập pháp bị thúc đẩy bởi ý muốn áp đảo của cộng đồng.”  Điểm này hiếm khi được nhấn mạnh. Đặc điểm mà Hamilton chọn ra, sự chịu đựng những khó khăn, là căn bản cho triết lý sống của tôi cả trong cương vị một người quan tòa cũng như trong cương vị một người công dân tại đất nước tuyệt vời này.

       On July 1, 1991, when I arrived at President Bush's home in Kennebunkport, he invited me to join him in the sitting area of his bedroom. During that brief meeting, he asked me only two questions. First, could my family and I endure the confirmation process? Not knowing what was in store for us, I answered yes. The second question was simply whether I could call it as I saw it when I became a member of the court, whether I could rule on the law and not my personal opinions. To that, I also answered yes.

      Vào ngày 1 tháng 7 năm 1991, khi tôi đến nhà Tổng Thống Bush ở Kennebunkport, ông mời tôi vào gặp trong phòng riêng. Trong suốt lần gặp ngắn ngủi đó, ông chỉ hỏi tôi hai điều. Thứ nhất, liệu tôi và gia đình có chịu đựng nổi quá trình xác minh lý lịch ? Tôi đã trả lời : được, tuy chưa  biết điều gì đang chờ đón. Câu hỏi thứ hai chỉ đơn giản rằng khi tôi trở thành một thành viên của toà án, không biết tôi có thể thấy sao thì nói vậy, cũng như không biết tôi có thể phán quyết theo luật pháp chứ không phải theo quan điểm cá nhân ? Về câu hỏi này, tôi cũng trả lời : được.

      In a perfect world, the second question would be the only one members of the court should ever have to answer either to a president or to the legislators who confirm their appointments. Judges could then focus their energies on the substance of their decisions which is more than enough to occupy anyone's spirit or intellect. I wish it were that simple.

       Trong một thế giới hoàn hảo, câu hỏi thứ hai này sẽ là câu hỏi duy nhất mà các thành viên tòa án phải trả lời cho tổng thống hoặc cho các nhà lập pháp, là những người quyết định sự bổ nhiệm. Các quan tòa phải tập trung năng lực vào những quyết định dựa trên thực chất hơn là  quan tâm vào tâm tư hay trí tuệ của bất cứ ai. Tôi mong rằng nó chỉ đơn giản như vậy.

     In my humble opinion, those who come to engage in debates of consequence and who challenge accepted wisdom should expect to be treated badly. Nevertheless, they must stand, undaunted. That is required, and that should be expected, for it is bravery that is required to secure freedom...

       Theo thiển ý của tôi, những người đến để tham dự vào những cuộc tranh luận về phán quyết và những người dám chống đối lại những kinh nghiệm đã được thừa nhận nên chờ đợi việc mình sẽ bị đối đãi không ra gì. Tuy nhiên, họ phải đứng vững, phải kiên cường. Vì đây là sự dũng cảm cần thiết để đạt được nền tự do bảo đảm nên họ được yêu cầu phải chuẩn bị trước.

      It goes without saying that we must participate in the affairs of our country if we think they are important and have an impact on our lives. But how are we to do that?  In what manner should we participate?  Today there is much talk about moderation. It reminds me of a former colleague of mine at EEOC who often joked that he was a "gun-totin' moderate," a curiously oxymoronic perspective. Just think of that -- dying over half a loaf...

      Không cần được nhắc, chúng ta cũng biết phải tham gia vào quốc sự nếu  thấy rằng những công việc ấy quan trọng và có ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Nhưng ta sẽ tham gia bằng cung cách nào?  Ngày nay ta nghe nói nhiều đến sự ôn hòa. Điều này nhắc tôi nhớ về một đồng nghiệp cũ tại EEOC , người thường nói đùa rằng anh ta là một người “hiếu chiến nửa nạc nửa mỡ ”, thật là một cách biểu thị mâu thuẫn lạ lùng. Hãy nghĩ về điều ấy xem—cứ như là liều chết vì những chuyện tầm phào…

       This tendency, in large part, results from an over-emphasis on civility. None of us should be uncivil in our manners as we debate issues of consequence. No matter how difficult it is, good manners should be routine. However, in the effort to be civil in conduct, many who know better actually dilute firmly held views to avoid appearing judgmental. They curb their tongues, not only in form but also in substance.

        Trên bình diện rộng, khuynh hướng này kết quả từ sự lịch sự thái quá. Không ai trong chúng ta có thể tỏ ra  bất lịch sự khi tranh luận về những vấn đề quan trọng. Bất kể  khó khăn đến đâu,  thái độ hòa hoãn luôn cần thiết. Dù sao đi nữa, trong sự cố gắng cư xử  cho lịch sự , nhiều người nghĩ rằng tốt hơn hết là  làm dịu bớt những quan điểm cứng rắn để tránh  đưa ra quan điểm riêng . Họ kiềm chế lời nói, không phải chỉ ở bề ngoài mà còn cả ở thực chất.

    The insistence on our civility in the form of our debates has the perverse effect of cannibalizing our principles, the very essence of a civil society. That is why civility cannot be the governing principle of citizenship or leadership. As [Gertrude] Himmelfarb observed in her book, "One Nation, Two Cultures," "To reduce citizenship to the modern idea of civility, the good-neighbor idea, is to belittle not only the political role of the citizen but also the virtues expected of the citizen, the civic virtues as they were known in antiquity and in early republican thought."

       Sự  đòi hỏi  thái độ lịch sự khi ta tranh luận  có một tác dụng sai lầm làm tan tác những nguyên tắc của chúng ta, những nguyên tắc căn bản của một xã hội văn minh. Điều này cho thấy tại sao lịch sự không thể là một yếu tố điều khiển  quyền công dân hay sự lãnh đạo.  Như (Gertrude) Himmelfarb đã  nhận định trong cuốn sách của bà, cuốn One Nation, Two Culture : “Giảm bớt quyền công dân  cho ý tưởng hiện đại về lịch sự, tức là để đạt những mối giao hảo êm đẹp, là xem nhẹ không những vai trò chính trị của quyền công dân mà còn là  coi thường những đức tính đòi hỏi của quyền này,là  những đức tính công dân đã được biết đến trong thời cổ đại và trong  những ý tưởng cộng hoà sơ khai.

      These are the virtues that Aristotle thought were necessary to govern one's self like a free man, that Montesquieu referred to as "the spring which sets the republican government in motion," and that the Founding Fathers thought provided the dynamic combination of conviction and self-discipline necessary for self-government.

       Đây là những đức tính mà Aristotle cho rằng cần thiết để tự điều khiển mình như một kẻ tự do, những đức tính mà Montesquieu đã giới thiệu như “ Cái lò xo thúc đẩy sự hoạt động của chính quyền cộng hòa ” và là những điều mà  tư tưởng của các vị tổng thống khai sáng nước Mỹ đã  cung cấp : một khối kết hợp sinh động của niềm xác tín và tự kỷ kuật cần thiết cho  vấn đề tự điều khiển.

      [Gertrude] Himmelfarb refers to two kinds of virtues. The first are the caring virtues. They include respect, trustworthiness, compassion, fairness, decency. These are the virtues that make daily life pleasant with our families and with those we come in contact. The second are the vigorous virtues. These heroic virtues transcend family and community and may ever, on occasion, violate the conventions of civility. These are the virtues that characterize great leaders, although not necessarily good friends: courage, ambition, creativity.

      (Gertrude) Himmelfarb giới thiệu hai loại  đức tính. Loại thứ nhất là những đức tính quan tâm, che chở. Chúng gồm có sự tôn trọng, sự đáng tin cậy, lòng đam mê, tính công bằng, sự khuôn phép. Đây là những đức tính khiến đời sống hàng ngày được êm đẹp bên gia đình và bên những người mà ta có liên hệ. Loại thứ hai là những đức tính mạnh mẽ, áp đảo. Những đức tính hùng mạnh này  nổi trội lên trong gia đình và trong cộng đồng và không chừng, khi có dịp, sẽ xâm phạm đến các tập quán của phép lịch sự. Đây là những đức tính định hình những vị lãnh đạo tài ba, tuy rằng họ không nhất thiết là những người bạn tốt : tính dũng cảm, lòng tham vọng và óc sáng tạo.

     She notes that the vigorous virtues have been supplanted by the caring ones, though they are not mutually exclusive or necessarily incompatible. Active citizens and leaders must be governed by the vigorous rather than the caring virtues. We must not allow our desire to be decent and well-mannered people to overwhelm the substance of our principles or our determination to fight for their success. Ultimately, we should seek both caring and vigorous virtues. But above all, we must not allow the former to dominate the latter.

      Tác giả ghi chú rằng đức tính mạnh mẽ  đã từng bị đức tính kia thay thế, dẫu rằng chúng không chỉ độc quyền hỗ trợ nhau hoặc là rõ ràng xung khắc nhau. Những nhà lãnh đạo và những người dân năng động phải được hướng dẫn hành động bởi đức tính mạnh mẽ hơn là bởi đức tính quan tâm. Ta không chấp nhận để cho  ước vọng của ta trở thành ba phải , và để cho những người có thái độ mềm dẻo sẽ làm mờ đi cái bản chất thực của các nguyên tắc , hoặc  để cho sự quyết tâm của chúng ta chỉ làm lợi cho thành công của họ.  Rốt cuộc, thì ta vẫn nên dùng cả hai đức tính quan tâm và  mạnh mẽ. Nhưng trên hết, không được để đức tính thứ nhất  thống trị đức tính thứ hai.

      Again, by yielding to a false form of civility, we sometimes allow our critics to intimidate us. As I have said, active citizens are often subjected to truly vile attacks. They are branded as mean-spirited, racist, Uncle Tom, homophobic, sexist, etcetera. To this we often respond, if not succumb, so as not to be constantly fighting by trying to be to non-judgmental. That is,we censor ourselves. This is not civility. It is cowardice, or well-intentioned self-deception at best.

      Nhắc lại lần nữa, khi chấp nhận cái hình thức giả tạo của lịch sự, thỉnh thoảng chúng ta đã để những người chỉ trích hăm dọa mình. Như tôi đã nói, những mối công kích đê hèn thường nhắm vào  người  năng động. Họ bị gán cho những phẩm chất như độc ác, phân biệt chủng tộc, kỳ thị màu da, chống đối đồng tính luyến ái, hạ phẩm giá phụ nữ, vân vân…Vì thế chúng ta thường phản ứng, nếu không là chịu thua, thì cũng là không dám liên tục chống đối, để tỏ ra mình là người vô tư. Vậy là ta đã tự kiềm hãm mình. Điều này không phải là văn minh. Nó là sự hèn nhát hoặc cố ý dối lòng.

     Immanuel Kant pointed out that, to escape shame and self-contempt, we must learn to lie to ourselves. These lies create a formidable obstacle to action on behalf of truth. And one of the greatest human accomplishments is to find a way to shatter those lies. We've learned how easy it is to deceive ourselves, even when the truth is luminously clear.

      Immanuel Kant đã cho thấy, để thoát khỏi cảm giác xấu hổ hoặc tự khinh , ta phải học cách   lừa dối chính ta. Sự lừa dối này hình thành một chướng ngại đáng sợ cho việc tranh đấu nhân danh sự thật. Và một trong những  sứ mạng hoàn thành tuyệt diệu nhất của  con người  là đập tan những điều dối trá đó. Ta đã từng biết dù cho sự thật rành rành, việc tự dối lòng vẫn dễ dàng làm sao.

       Listen to the truths that lie within your hearts, and be not afraid to follow them wherever they may lead. Those three little words hold the power to transform individuals and change the world. They supply the quiet resolve and unvoiced courage necessary to endure the inevitable intimidation.

        Hãy lắng nghe sự thật đang nằm trong trái tim bạn và đừng e sợ  đi  bất cứ đâu chúng hướng dẫn ta . Ba chữ nhỏ bé này nắm giữ một sức mạnh  có thể biến đổi cá nhân và làm thay đổi thế giới . Chúng cho ta sự quyết định lặng lẽ và lòng can đảm không lời cần thiết để chịu đựng được những mối đe dọa không thể tránh.                   

       Ngày nay ta không hô hào liều mạng chống lại những bạo chúa vô nhân. Nước Mỹ không phải là một quốc gia man rợ. Dân chúng không bị đàn áp và cuộc sống của ta không phải đối mặt với những sự đe dọa quốc tế, như đã từng có với Liên bang Sô Viết. Mặc dù cuộc chiến chúng ta đang tham dự đây là một cuộc chiến văn hóa, không phải đời thường, nó cũng thử thách xem liệu cái quốc gia được xem là tự do này có thể tồn tại lâu dài không.

      Today we are not called upon to risk our lives against some monstrous tyranny. America is not a barbarous country. Our people are not oppressed and we face no pressing international threat to our way of life, such as the Soviet Union once posed. Though the war in which we are engaged is cultural, not civil, it tests whether this nation, conceived in liberty, can long endure.

      President Lincoln's words do endure. "It is for us, the living, to be here, dedicated to the great task remaining before us, that from these honored dead we take increased devotion to the cause for which they gave the last full measure of devotion, that we here highly resolve that these dead

shall not have died in vain, that this nation, under God, shall have a new birth of freedom and that government of the people, by the people, for the people, shall not perish from the earth."

      Những lời nói của Tổng thống Lincoln vẫn còn đây :  “Chính chúng ta, những người còn sống,đã cống hiến vào cái nhiệm vụ cao cả kế thừa từ trước, từ những cái chết danh dự của những người đã tận tụy hết lòng phụng sự , chúng ta sẽ  tiếp tục phát triển sự tận tụy ấy ; cái nhiệm vụ mà chúng ta nơi đây kiên quyết tiếp tục để cho những cái chết ấy không bị lãng phí , để cho quốc gia này, dưới sự che chở của Thiên chúa, sẽ đạt được một nền tự do mới và  để cái chính phủ của dân, do dân và vì dân này sẽ không bị hủy diệt trên toàn cầu.”

      The founders warned us that freedom requires constant vigilance and repeated action. It is said that, when asked what sort of government the Founders had created, Benjamin Franklin replied that they had given us "a republic, if you can keep it." Today, as in the past, we will need a brave civic virtue, not a timid civility, to keep our republic. So this evening, I leave you with the simple exhortation Be not afraid.

       Những vị khai sáng đã cảnh báo chúng ta rằng sự tự do đòi hỏi mối cảnh giác thường xuyên và sự hành động lập đi lập lại. Chuyện được kể rằng, khi đựơc  hỏi những nhà khai sáng đã thành lập nên loại chính quyền nào, Benjamin Franklin trả lời :” Các ông ấy đã cho chúng ta một nước cộng hòa với điều kiện nếu chúng ta có thể giữ được nó.”  Ngày nay, như từng trong quá khứ,  chúng ta sẽ cần một loại đức tính công dân dũng cảm, không phải là loại lịch sự nhút nhát, để giữ gìn được đất nước cộng hòa của chúng ta. Vậy buổi chiều hôm nay tôi xin trao lại các bạn một câu khích lệ đơn giản : Đừng sợ hãi !

     God bless you.
Xin Chúa phù hộ các bạn
(Translated by Kiều Giang)

1 comment:

  1. ACE thân mến, vì còn bận ít việc riêng nên Kiều Giang chưa thể trực tiếp vào sinh hoạt cùng chúng ta, nhưng KG sẽ tiếp tục gởi bài tham gia và KG hứa sẽ vào một ngày rất gần.

    Welcome Kiều Giang, mong chờ thêm nhiều sáng tác của Giang nhé.

    ReplyDelete

Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ