Wednesday, June 7, 2017

Bờ Bên Kia 

Bên kia bờ vực, bên kia bờ vực
Ta đã đi ra từ một giấc mơ
Một nửa thật sống, một nữa trầm lắng
Một nửa vô ưu, một nửa hồn nhàu.

Có nụ cười hiền hóa giọt lệ khô
Năm ngón tay buông từng áng mây mờ
Đếm lại từng niềm ngọt, đắng, bơ vơ !
Ta đã mang theo mạch sống như chưa
Cuộn chảy miên man đến chốn bụi hờ
Tiếng giọt mưa thu hòa đêm vĩnh cữu
Rả rít côn trùng ru ấm nôi thơ.

Bên kia ngày tháng, bên kia ngày tháng
Ta đã đi ra từ một giấc mê
Một nữa đời thắm, một nữa đời đắm
Một nữa anh ba, một nữa dại khờ
Có một nỗi lòng quện một búi tơ
Dệt nốt câu thơ nương giấc từng mùa
Kết thảm lá vàng nâng giấc mơ xưa.
Lặng lẽ tình vờn ngọn sóng đơn côi
Ngắm nghía nhân gian tô thắm nụ cười
Chiếc bóng vô tư nhìn theo quá khứ
Nghe bước thời gian rộn đuổi tương lai

Bên kia mạch sống, bên kia mạch sống
Ta đã đi ra từ một trống không !
Hạt bụi lấp lánh, hạt bụi chấp chới
Hạt uống sương khuya, hạt khóc nhạt nhòe
Trãi tóc mây dài sợi khói sương bay
Góp nhặt trên tay những ước vọng tìm
Nghe tiếng kinh cầu vọng giữa hoang sơ.
Ngã cọng lau mềm làn gió vu vơ
Có cánh chim mang hoang phế vào đời
Ép lá thu tàn nhòa trang sách vỡ
Lặng lẽ vơi, đầy nhịp thở…hư vô!

Cát Tưởng
03017




No comments:

Post a Comment

Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ