CÁI BẤT BIẾN
Soyal
Rinpoche
Vô thường đã khải
thị cho ta nhiều sự thật, nhưng còn một kho tàng cuối nó đang giữ, một kho tàng
mà phần lớn bị che khuất dưới mắt mà chúng ta không ngờ và cũng không nhận ra
được, song lại là của ta một cách thân thiết nhất.
Thi sĩ Rainer
Maria Rilke đã nói rằng nhưng nỗi sợ sâu xa nhất của ta giống như những con rồng
đang giữ kho tàng sâu kín nhất. Cái nỗi sợ mà vô thường khơi dậy, theo đó không
có gì là thực, không có gì trường cữu hóa ra lại là người bạn tốt nhất của ta,
bởi vì nó giục ta đặt câu hỏi : Nếu mọi sự đều hủy diệt, thay đổi thì cái
gì là có thực ? Có chăng một cái gì đằng sau mọi giả tưởng, một cái gì vô
biên, khoáng đạt vô cùng, làm sân khấu cho cuộc luân vũ của vô thường chuyển biến ?
Có chăng một cái gì ta có thể nương tựa, an trú, một cái gì sống lâu hơn cái được
gọi là cái chết ?
Để cho câu hỏi ấy
xâm chiếm một cách cấp thiết, tư duy về nó, ta sẽ dần thay đổi sâu xa lối nhìn
về mọi sự. Với sự liên tục quán tưởng và thực hành buông xả, ta sẽ thấy hiển lộ
trong chính mình "một cái gì" không thể gọi tên, mô tả hay đặt thành
khái niệm, "một cái gì" mà ta khởi sự thấy đang nằm đằng sau mọi sự
biến dịch chết chóc của thế giới. Khi ấy những dục vọng và giải trí thiển cận
mà ta vốn bị trói buộc vào do chấp thủ tính chất trường cữu - khởi sự tan biến
và rơi rụng.
Khi điều này xảy
đến, ta thường thoáng thấy những hàm ẩn rộng lớn ở đằng sau sự thật về vô thường.
Nó giống như suốt cuộc hành trình ta đã bay trong một chiếc phi cơ luồng qua những
đám mây đen vần vũ, rồi bổng nhiên phi cơ vút lên trên những tầng mây, bay vào
một bầu trời trong sáng bao la. Được cảm hứng vui mừng khi ngoi lên trong chiều
không gian mới đầy tự do ấy, ta dần khám phá một niềm an lạc sâu xa, một niềm tự
tin làm ta đầy ngạc nhiên, sung sướng. Dần dần phát sinh một niềm xác tín rằng
"một cái gì" đó trong ta không gì có thể phá hủy được, không gì làm
thay đổi được và không thể chết. Milarepa viết :
Vì sợ chết tôi đi
vào núi-
Liên tục trầm tư
về tính bất định của giờ chết,
Bổng bắt gặp
thành trì bất tử, vô tận của tâm bản nhiên,
Bây giờ tất cả nỗi
sợ chết đều tan biến.
Vậy, dần dần ta
biết được trong ta có sự hiện diện của tự tính như bầu trời trong sáng mà
Milarepa gọi là tâm bản nhiên, vốn bất tử và vô tận. Khi ý thức mới mẻ ấy trở
nên sống động và gần như không gián đoạn, thì xảy ra cái mà Ảo nghĩa thư gọi là
"một sự xoay chiều của tâm thức", một khải thị có tính cách cá nhân,
hoàn toàn không thể đặt tên, cho thấy ta là gì, tại sao ta ở đây, ta phải làm
thế nào…
Điều này cuối
cùng không khác gì một đời sống mới mẻ, một cuộc phục sinh.
Kỳ diệu thay nhờ
quán về chân lý vô thường một cách liên tục, không sợ hải, mà dần dần ta thấy
mình giáp mặt - trong niềm tri ân và hỉ
lạc - với chân lý về bản chất bất biến, bất tử và vô tận của tâm.
Mẫn Như
No comments:
Post a Comment
Mời đóng góp ý kiến trong tinh thần xây dựng.
Đa tạ