PHIỀN NÃO LÀ BỒ
ĐỀ
Hòa Thượng Tuyên Hóa
Ðức Phật thấy chúng sanh chịu đựng bốn
nỗi khổ to lớn là sanh, già, bệnh, chết, nên Ngài bèn phát tâm xuất gia tu
hành, tìm cách giải quyết vấn đề ấy. Trong sự vô minh của chúng ta, phiền não
bất giác xuất hiện khi thì bộc lộ qua sắc tướng, lúc lại tiềm tàng trong tâm
trí, và cũng có khi vô minh dấy khởi nên cái gì cũng không biết cả. Hễ vô minh
vừa tác oai tác quái là mình trở nên hồ đồ ngay, cho nên phiền não chính là
nhân duyên cản trở việc tu Ðạo, là chướng ngại vật trên đường Ðạo.
Song le, chẳng thể không có phiền não!
Vì sao? Bởi "phiền não tức là Bồ-đề." Nếu biết vận dụng thì phiền não
chính là Bồ-đề, nếu không biết vận dụng thì Bồ-đề biến thành phiền não ! Bồ-đề
ví như nước và phiền não ví như băng vậy; nước chính là băng, băng chính là
nước. Nước và băng vốn cùng một thể chứ chẳng phải là hai thứ khác biệt nhau.
Khi giá lạnh thì nước đông lại thành băng và lúc nóng bức thì băng tan thành
nước. Vậy, nói một cách khác thì khi có phiền não tức là "nước đóng thành
băng," và lúc không phiền não tức là "băng tan thành nước;" lý
này rất dễ hiểu. Lại nữa, có phiền não thì có "băng" phiền não - vô minh, và không có phiền
não thì có "nước" Bồ-đề - trí
huệ. Về điểm này, các bạn hãy thiết thực nhớ lấy, ghi khắc vào lòng! Chúng
ta tu Ðạo, chớ nên tu tới tám vạn đại kiếp mà cái phiền não này vẫn cứ tồn tại.
Ngày ngày "ăn" phiền não mà sống, nếu không "ăn" phiền não
thì chết đói, bởi như thế thì thật là rất đáng thương!